Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Kinh Vô Lượng Thọ Phẩm 17 -21



Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh
Phẩm 17: Suối Ao Côn Đức

Lại nữa hai bên, trái phải giảng đường, suối ao thông nhau, dài rộng sâu cạn, thảy đều nhất đẳng. Hoạc mười do tuần, hai mươi do tuần, thậm chí cho đến, trăm ngàn do tuần, thơm tho trong suốt, đủ tám công đức. Quanh bờ vô số, cây hương chiên đàn, cây trái tươi tốt, hoa quả thơm lừng, quang minh chiếu diệu, lá chen rợp đều, phủ xòa mặt ao, tỏa muôn ngàn hương, thế gian khó bì, hương theo gió bay, nương ròng nước thoảng. Lại nữa ao đặng trang sức bảy báu, đáy trải cát vàng, Hoa Ưu Bát La, hoa Bát Đàm Ma, hoa Câu Mâu Đầu, hoa Phân Đà Lợi, muôn sắc lộng lẫy, chan hòa mặt nước. Nếu có chúng sinh, tới tắm trong ao, muốn nước tới chân, muốn nước tới gối, muốn nước tới lưng, muốn nước tới cổ. Hoạc muốn rưới thân, hoạc lạnh hay ấm, chảy nhay chảy chậm, nước ấy nhất nhất, thanh tịnh tinh khiết, không hình không tướng, tùy ý chúng sinh, thần thể khai vui. Cát báu chiếu khắp, cùng tận thâm sâu. Sóng lùi sóng tới, thong thả bủa văng, tiếng vang vi diệu, vô lượng âm thanh, hoạc giả nghe đặng, tiếng Phật Pháp Tăng, tiếng Ba La Mật, Chỉ Tức Tịch Tịnh, Vô Sinh Vô Diệt, Mười Lực Vô Úy, hoạc tếng Vô Tánh, Vô Tác Vô Ngã, hoạc tiếng Đại Từ Đại Bi Hỷ Xả, hoạc tiếng Cam Lồ Quán Đảnh Thọ Vị, từng thanh từng loại, nghe đặng thế rồi, tâm ta thanh tịnh, chẳng chút phân biệt, chánh trực bình đẳng, thiện căn thuần thục, tùy chỗ muốn nghe, cùng Pháp tương ưng, nguyện nghe tiếng nào, riêng nghe tiếng ấy, chỗ không muốn nghe, tuyệt nhiên chẳng nghe. Hằng bất thối tâm, A Nậu Đa La Ta Miệu Tam Bồ Đề. Mười phương thế giới, chi vị vãng sanh, đều ở hoa sen, trong ao bảy báu, tự nhiên hóa sinh, tất đặng thọ nhận, thanh hư làm thân, vô cực làm thể. Không còn nghe đến, tên của ba đường, ác não khổ nạn, không có giả thiết, huống chi thật khổ. Chỉ có âm thanh, vui vẻ tự nhiên, nên cõi nước kia, gọi là Cực Lạc.

Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 18: Hiếm Có Siêu Vượt Thế Gian

Nước Cực Lạc kia, có các chúng sanh, dung sắc vi diệu, vượt đời hiếm có, đồng cùng một loại, không tướng sai khác, chỉ vì thuận theo, phương tục nên có, các tên Trời Người,

Phật bảo A Nan, ví như thế gian, có kẻ hành khất, ngèo khổ rách rưới, đứng bên cạnh vua, mặt mày hình rạng, đâu thể sánh bằng! Nếu vua so với, Chuyển Luân THánh Vương, thì quả quê hèn, giống như hành khất, đứng cạnh bên vua. Chuyển Luân Thánh Vương, oai tướng bậc nhất, nhưng nếu so với, vua Trời Dao Lợi, lại xấu xí hơn. Ví như Đế Thích, đem so sánh với, vua Trời Thứ Sáu, dù gấp trăm ngàn, cũng đâu tương đồng. Vua Trời Thứ Sáu, nếu đem so với, Bồ Tát Thanh văn, trong nước Cực Lạc, dung nhan tươi sáng, dù vạn ức lần, cũng không bì kịp. Cung điện chỗ ở, quần áo ăn uống, cũng như cõi trời Tha Hóa tự Tại, đến như oai đức, giai cấp phẩm vị, thần thông biến hóa, tất cả Trời Người, không thể đem sánh, trăm ngàn vạn ức, không thể tính kể. A Nan nên biết, Phật Vô Lượng Thọ, cõi nước Cực Lạc, công đức đoan trang, nghêm tịnh như thế, không thể nghĩ bàn.

Phẩm 19: Thọ Dụng Đầu Đủ.

Lại nữa, thế giới Cực Lạc, có các chúng sinh, đã sinh đang sinh, hoạc sẽ được sinh, đều được săc thân, vi diệu như thế, hình mạo đoan nghiêm, vô lượng phước đức, trí huệ sáng suốt, thần thông tự tại. Các thứ thọ dụng, thảy đều đầy đủ, thảy đều phong phú, cung điện phục sức, hương hoa phan cái, đồ dùng trang nghiêm, chỗ cấn tùy ý, đều được như ý. Nếu khi muốn ăn, chén bằng bảy báu, tự nhiên hiện trước, trăm món ăn uống, tự nhiên sung mãn. Tuy ăn như thế, nhưng thật chẳng ăn, thấy săc ngưởi hương, dùng ý để ăn. Săc lực tăng trưởng, không có tiện uế, thân tâm nhu nhuyến, không tham đắm vị, đến lúc ăn song, đồ dùng biến mất, khi cần lại hiện. Lại có các thứ, báu diệu làm áo, mũ đai An Lạc, quang minh vô lượng, trăm ngàn diệu săc, thảy đều tự nhiên, đầu đủ trên thân. Nhà cửa chỗ ở, xứng hợp hình săc, lưới báu giăng bủa, linh báu treo khắp, lạ lùng trân quý, trang hoàng khắp nơi. Quang sắc lộng lẫy, vô cùng vô tận, trang nhiêm diễm lệ. Lầu các lan can, điện đường phòng giác, vuông tròn rộng hẹp, hoạc lớn hoạc nhỏ, hoạc ở hư không, hoạc ở đất bằng, an ẩn thanh tịnh, vi diệu khoái lạc, vừa nghĩ liền hiện, thảy đều đầy đủ.

Hết Phẩm 19.

Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm: 20 Gió Đức Mưa Hoa.

Cõi nước Phật đó, đúng vào giờ ăn, bỗng nhiên gió đức nổi lên chầm chậm, lướt xuyên mành lưới, len và cây báu, phát tiếng vi diệu, diễn nói Khổn không, Vô Thường, Vô Ngã, các Ba La Mật. Rộng truyền muôn thứ, hưng đức ấm diệu, có người nghe đặng, tập khí trần lao, tự nhiên chẳng khởi. Gió chạm vào thân, an hòa điều thích, ví như Tỳ Kheo, đắc diệt tận định. Gió lại thổi vào rừng cây bảy báu, hoa rơi kết nhóm, từng sắc từng quang, đầy khắp cõi Phật. Từng màu từng sắc, không sen không tạp, uyển chuyển sáng suốt, như Dâu La Miên. Chân bước lên hoa, lún sâu bốn lóng tay, khi nhấc chân lên, phẳng lại như cũ. Qua bữa ăn xong, hoa kia tự mất, mặt đất thanh tịnh, lại giăng hoa mới. Tùy thời tùy tiết, trở lại biến khắp, như trước không khác, sáu lần như thế.
Phẩm 21: Sen Báu Phật Quang.
Lại hoa sen báu, đầu khắp thế giới, mỗi mỗi hoa sen, trăm ngàn ức lá, hoa đó quang minh, vô lượng màu sắc. Sắc xanh ánh xanh, sắc trắng ánh trắng, đen vàng đỏ tía, hào quang cũng hệt. Lại nữa còn có, vô lượng diệu bảo trăm ngàn ma ni, đẹp lạ chiếu sáng, minh đẹp hơn ánh mặt trời mặt trăng. Hoa sen đó độ chừng nửa do tuần, hoạc một hai, ba bốn cho đến, trăm ngàn do tuần, trong mỗi hoa sen, ánh sáng phát ra, ba mươi sáu trăm ngàn vạn ức tia. Trong mỗi một tia, hiện ba mươi sáu trăm ngàn vạn ức Phật. Thân sắc vàng tía, tướng tốt thù đặc, Mỗi một Đức Phật, cũng lại phóng ra, trăm ngàn quang minh, chiếu khắp mười phương, nói pháp vi diệu. Như chư phật ấy, mỗi mỗi an lập, vô lượng chúng sinh, nơi Phật Chánh Đạo.
Hết Phẩm 21
Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét