Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

kinh vô lượng thọ phẩm 38 - 48



Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm: 38 Lễ Phật Hiện Quang
Phật bảo A Nan: Các ông muốn thấy, Vô Lượng Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác và chư vị Bồ Tát, các A La Hán, cõi nước đang ở, nên hướng về Tây, phía mặt trời lặn, cung kính đảnh lễ, xưng niệm Nam Mô A Di Đà Phật.
A Nan liền từ chỗ ngồi đứng dậy, mặt hướng về Tây, chắp tay đảnh lễ, rồi bạch Phật rằng. Con nay nguyện thấy, Thế Giới Cực Lạc, Phật A Di Đà, phụng sự cúng dường, trồng các căn lành. Đang khi đảnh lễ, bỗng dưng được thấy, Phật A Di Đà, dung nhan quảng đại, sắc tướng đoan nghiêm, như ngọn núi vàng, cao vượt hơn hết, tất cả thế giới. Lại cũng nghe đặng, chư Phật Như Lai, mười phương thế giới, xưng dương tán thán, Phật A Di Đà, các thứ công đức, không ngại không dứt.
A Nan bạch rằng: Cõi Phật tịnh đó, chưa từng có được, con cũng nguyện thích sinh về cõi đó,
Thế Tôn bảo rằng: Người sinh nước đó, đã từng gần gũi, vô lượng chư Phật, trồng các cội đức. Muốn sinh về đó, cần phải nhất tâm quy y chiêm ngưỡng.
Khi nói lời này, Phật A Di Đà, liền từ lòng tay, phóng vô lượng quang, chiếu khắp tất cả, thế giới chư Phật. Ngay trong lúc ấy, cõi nước chư Phật, thảy đều hiện rõ, trong khoảng một tầm, thảy đều do nơi, quang minh thù thắng, vô cùng thanh tịnh, của Phật Di Đà. Trong thế giới này, núi Đen núi Tuyết, Kim Cang Thiết Vi, các núi lớn nhỏ, sông ngòi rừng cây, cung điện Trời người, tất cả cảnh giới, chiếu soi nơi nơi. Như mặt trời mọc, chiếu khắp thế gian, tận đường địa ngục, cho đến hang hốc, những chỗ tối tăm, thảy đều khai thông, đồng một sắc sáng. Giống như nạn nước, đầy khắp thế giới, vạn vật trong đó, chìm lỉm không hiện, bao chùm muôn vật, chỉ thấy toàn nước, quang minh Phật kia, cũng giống như thế. Bồ Tát Thanh Văn, tất cả quang minh đều bị ẩn mờ, chỉ ánh sáng Phật, minh hiện chiếu diệu. Bốn chúng trong hội, Trời, Rồng Tám bộ, Người và Phi nhân, thảy đều đều thấy, Thế Giới Cực Lạc, các thứ trang nghiêm: Phật A Di Đà, ngồi trên tòa cao, uy nghi oai đức, tướng tốt sáng chói, Bồ Tát Thanh Văn, cung kính vây quanh. Cũng thí như là: Núi chúa Tu Di, vương khỏi mặt biển, sáng dực chiếu diệu, thanh tịnh bằng phẳng, không có tạp uế, không hình loại khác, chỉ toàn các thứ, quý báu trang nghiêm, Thánh Hiền đồng chú. A Nan cùng với, các chúng Bồ Tát, đều rất vui mừng, hớn hở đảnh lễ, cúi đầu sát đất, xưng niệm Nam Mô A Di Đà Phật, Chánh Đẳng Chánh Giác, Chư Thiên Nhân Dân, cho đến các loài, bò bay máy cựa, thấy ánh sáng này, tất cả bệnh khổ, không chi chẳng dứt. Tất cả Ưu não, đều được giải thoát, thảy thảy đều phát, tâm từ tu thiện, hoan hỷ khoái lạc. Chuông khánh đàn cầm, và đàn không hầu, không đánh tự nhiên, cũng phát ngũ âm. Trong cõi nước Phật, Chư Thiên nhân dân, đều đem hương hoa, tận trên hư không, rải khắp cúng dường. Vào lúc bấy giờ, Thế Giới Cực Lạc, về phía hướng Tây, trăm ngàn câu chi la do tha nước, nhờ thần lực Phật, như hiện trước mắt, như thiên nhãn tịnh, quán một tầm đất. Kia thấy cõi này, cũng lại như vậy: Cũng đều thấy đặng, Thế Giới Ta Bà, Thích Ca Như Lai, và các Tỳ Kheo, vây quanh thuyết pháp.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 39: Từ Thị thuật chỗ thấy.
Bấy giờ Đức Phật bảo A Nan và Bồ Tát Từ Thị: Các ông có thấy Thế Giới Cực Lạc, cung điện lầu các ao suối rừng cây, đầy đủ vi diệu, trang nghiêm thanh tịnh: Các ông có thấy, chư Thiên cõi Dục, trên đến Trời Sắc Cứu Cánh, rải các hương hoa, khắp cõi Phật chăng.
A Nan bạch rằng: Vâng! Đã thấy rồi.
Các ông có nghe A Di Đà Phật, đại âm tuyên bố, tất cả thế giới, giáo hóa chúng sinh?
A Nan bạch rằng: Vâng! Con đã nghe.
Phật bảo A Nan: Các ông có thấy, trong cõi nước đó, các chúng tịnh hạnh, dạo trong hư không, cung điện tùy thân, không có chở ngại, biến khắp mười phương, cúng dường chư Phật, và họ niệm Phật không ngừng hay không? Lại có loài chim, trụ giữa hư không, phát ra pháp âm, đều do biến hóa, ông có thấy chăng?
Từ Thị bạch rằng: Như lời Phật Dạy, mỗi mỗi đều thấy,
Phật bảo Di Lặc, Những người nước kia có người thai sinh, ông có thấy không.
Di Lặc bạch rằng: Thế Tôn con thấy, thế giới Cực Lạc, nhân dân thụ thai, như ở cung điện, của Trời Dạ Ma, lại thấy chúng sinh, ở trong hoa sen, ngồi thế kết già, tự nhiên hóa sinh. Do nhân duyên gì, mà nhân dân kia, có người thai sinh, có người hóa sinh?
Hết Phẩm 39
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật,
Nam Mô A Di Đà Phật.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm: 40: Biên Địa Nghi Thành.
Phật Bảo Từ Thị: Nếu có chúng sinh, lấy tâm nghi hoạc tu các công đức, nguyện sinh nước đó, không rõ trí Phật, trí không nghĩ bàn, trí không xưng lường, trí rộng đại thừa, vô đẳng vô luân, thù thắng tối thượng. Đối các trí này, nghi hoạc chẳng tin, nhưng tin tội phước, tu tập gốc thiện, nguyện sinh nước đó, Lại có chúng sinh, chứa nhóm căn lành, mong cầu trí Phật, trí phổ hiền, trí vô đẳng, oai đức rộng lớn, trí không nghĩ bàn. Nơi thiện căn mình, không thể sinh tin, nên việc vãng sinh, nước Phật thanh tịnh, ý chí do dự, không được chuyên tâm, song do tương tục, niệm Phật không dừng, đem nguyện lành mình, kết làm nguyện gốc, tiếp đặng vãng sanh. Những hạng người này, bởi nhân duyên đó, tuy sinh nước kia, không thể đến chỗ Vô Lượng Thọ, con đường bị ngăn, nơi biên địa Phật, trong thành bảy báu, Phật chẳng làm thế, thân hành chỗ tạo, tự tâm hướng tới, tuy rằng cũng có, hoa sen ao báu, tự nhiên thọ thân, ăn uống sung túc, như Trời Dao Lợi. Ở trong thành đó, không thể ra đặng. Nhà ở trên đất, cao muốn đều không theo ý muốn, trong năm trăm năm, thường không thấy Phật, không nghe kinh pháp, không thấy Bồ Tát, Thanh Văn Thánh Chúng, trí tuệ người đó, không được sáng suốt, hiểu kinh lại ít, tâm không khai thông, ý không vui vẻ, cho nên người đó, gọi là thai sinh. Nếu có chúng sinh, rõ tin trí Phật, đến trí thù thắng, đoạn trừ nghi hoặc, tin gốc lành mình, làm các công đức, chí tâm hồi hướng, đều trong ao báu, tự nhiên hóa sinh, ngồi thế kết già, ở trong khoảnh khắc, thân tướng quang minh, công đức trí huệ, như các Bồ Tát, thành tựu đầy đủ. Từ Thị nên biết, người hóa sinh kia, trí huệ thù thắng.
Còn người thai sinh, trong năm trăm năm, không thấy tam bảo, cũng không biết đặng, pháp thức Bồ Tát, cũng không được duyên, tu tập công đức, không nhân gần gũi, Phật Vô Lượng Thọ, nên biết người này, ở các đời trước không có trí huệ, rơi vào nghi lầm.
Phẩm 41: Hết Lầm Thấy Phật.
Ví như một vị, vua chuyển thánh luân, có ngục bảy báu, con vua bị tội. đem giam vào đó. Lâu đài cung điện, mành báu giường vàng, lan can cửa sổ, bàn ghế trang sức, kỳ diệu quý báu, ăn uống áo quần, như vua chuyển luân, nhưng đem khóa vàng, xích hai chân lại, tiểu vương tử đó có vui hay không.
Từ Thị bạch rằng: Thưa đức Thế Tôn! không thể vui được, bị nhốt chỗ tối, tâm chẳng tự tại. Nếu tận dùng hết, các thứ phương tiện, muốn cầu giải thoát, cậy nhờ cận thần, rốt chẳng như ý, vua chyển luân vui, mới đặng thoát ra.
Phật bảo Di Lặc: Các chúng sinh đó, cũng lại như thế. Nếu bị đọa lạc, vào chỗ nghi hối, mong cầu trí Phật, đến trí rộng lớn, song tự căn lành, không thể sinh tin, nhưng do chỗ nghe, đặng danh hiệu Phật, mới khởi lòng tin, tuy sinh nước kia ở trong hoa sen, chẳng xuất hiện đặng. Thai hoa nước kia, tưởng như ở trong, cung điện vườn hoa. Tại vì sao thế? Trong đó thanh tịnh, không có uế ác, suốt năm trăm năm, không thấy Tam Bảo, không được gần gũi, cúng dường chư Phật, xa lìa tất cả, gốc lành thù thắng, lấy đấy làm khổ, chẳng sinh an vui. Nếu chúng sinh đó, biết gốc tội mình, đáy lòng tự trách, cầu lìa chốn ấy, lỗi lầm đời trước, thảy đều dứt sạch, mới được thoát khỏi, liền đặng sinh về, chỗ Vô Lượng Thọ, lắng nghe kinh pháp, dần dần cũng sẽ, khai giải vui vẻ, cũng đặng cúng dường, khắp vô lượng Phật, tu các công đức.
Này A Dật Đa! Là vị Bồ Tát, đều nên biết rằng, những sự nghi hoăc, là đại tổn hại, làm mất lợi lớn, bởi thế phải nên, rõ tin trí Huệ Vô Lượng của Phật.
Từ Thị bạch rằng: Vì sao cõi này, có hạng chúng sinh, tuy cũng tu thiện, chẳng cầu vãng sanh.
Phật bảo Từ Thị: Hạng chúng sanh này, trí huệ cạt cợt, phân biệt Tây Phương, không bằng coi trời, không có gì vui, nên chẳng cầu sinh.
: Từ Thị bạch rằng: Những chúng sinh này hư vọng phân biệt, không cầu cõi Phật, sao thoát luân hồi?
Đức Phật dạy rằng: Hạng chúng sanh này, các căn lành trồng, không hay lìa tướng, không cầu huệ Phật, đắm sâu dục lạc, phước báo nhân gian. Tuy cũng tu phước, cầu quả Trời Người. Đến khi quả kết, tất cả đầu đủ, nhưng chưa thể ra khỏi ngục ba cõi: Giả sử như là, cha mẹ vợ con, quyến thuộc nam nữ, muốn cùng cứu thoát, song nghiệp tà kiến, chưa thể xả lìa, luân hồi chao đảo, không đực tự tại. Các ông hãy nhìn, bao kẻ ngu si, căn lành không trồng, mà chỉ biết đem, thế trí biện thông, tăng lớn tâm tà, hỏi sao thoát khỏi, nạn lớn sinh tử.
Lại có chúng sinh, tuy trồng căn lành, làm ruộng phước lớn, nhưng tâm vẫn còn, trước tướng phân biệt, tình chấp sâu nặng, cầu thoát luân hồi, trọng không thể được. Nếu ai biết đem, trí huệ vô tướng, trồng các cội đức, thân tâm thanh tịnh, xa lìa Phân biệt, cầu sinh Tịnh Độ, hướng Phật Bồ Đề, sẽ sinh cõi Phật, vĩnh viễn giải thoát.
(Bồ Tát Di Lặc tương lai hạ sanh thành Phật tên gọi là Từ Thị)
Hết Phẩm 41: K VLT
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 42 Bồ Tát vãng Sanh.
Bồ Tát Di Lặc, bạch Phật rằng nay, thế giới Ta Bà, các cõi nước Phật, Bất thối bồ tát, sẽ đặng sinh về, nước Cực Lạc kia, số ấy bao nhiêu.
Phật bảo Di Lặc, ở thế giới này, có bảy trăm hai mươi năm ức Bồ Tát, đã từng cúng dường, vô số chư Phật, trồng các cội đức, sẽ sinh nước đó. Bồ Tát hạnh nhỏ, tu tập công đức, sẽ được vãng sanh, không thể tính kể. Chẳng những cõi ta, các vị Bồ Tát, vãng sanh nước đó, cõi Phật phương khác, cũng đặng như thế. Từ ở phương xa, chiếu soi cõi Phật, có đến mười tám câu chi na do tha đại Bồ Tát, sinh về nước đó. Về hướng đông bắc, cõi Phật Bảo Tạng, có chín mươi ức, Bồ Tát, bất thối, sinh về nước đó. Từ ở cõi Phật Vô Lượng Âm, cõi Phật Quang Minh, cõi Phật Long Thiên, cõi Phật Thắng Lực, cõi Phật Sư Tử, cõi Phật Ly Trần, cõi Phật Đức Thủ, cõi Phật Nhân Vương, cõi Phật Hoa Tràng, Bồ Tát bất thối vãng sinh về đó, hoặc mười trăm ức, hoặc một trăm ngàn, đến một vạn ức.
Phật thứ mười hai, danh Vô Lượng Hoa, Ngài có vô số các chúng Bồ Tát, đều bất thối chuyển, trí huệ rõng mãnh, đã từng cúng dường, vô số chư Phật, đủ đại tinh tấn, thảy đều phát tâm, hướng về Nhất Thừa. Ở trong bảy ngày, liền hay nhiếp thủ, trăm ngàn ức kiếp. Đại Sĩ chỗ tu. các Pháp kiên cố, các Bồ Tát này đều sẽ vãng sanh.
Phật thứ mười ba, gọi là Vô Úy, Ngài có tất cả, bảy trăm chín mươi ức, đại Bồ Tát, các tiểu Bồ Tát, và các Tỳ Kheo..... Không thể tính kể, đều sẽ vãng sinh.
Mười phương thế giới, danh hiệu chư Phật, và chúng Bồ Tát, chỉ kể tên thôi, cùng kiếp chẳng hết.
Phẩm 43; Chẳng Phải Là Tiểu Thừa.
Phật bảo Thừ Thị: Ông hãy quán sát, chư đại Bồ Tát, khéo được lợi ích. Nếu có thiện nam. và thiện nữ nào, được Nghe danh hiệu, Phật A Di Đà, hay sinh một niệm, với tâm vui thích, quy y chiêm lễ, y giáo tu hành, phải biết người này, được lợi ích lớn, sẽ đặng công đức, như đã nói trên, tâm không hạ liệt, cũng không cống cao, thành tự căn lành, thảy đều tăng thượng, phải biết người này, không phải tiểu thừa, trong giáo pháp ta, được xưng gọi là, đệ tử bậc nhất. Cho nên bảo ông, thế gian Trời Người, A Tu La... nên: Vui thích tu tập, sinh tâm hy hữu, ở trong kinh này, sinh tưởng đạo sư. Muốn khiến vô lượng, hằng sa chúng sinh, nhanh chóng an trụ, được bất thối chuyển, muốn thấy nước kia, rộng lớn trang nghiêm, nhiếp thọ các cõi nước Phật thù thắng, tròn đầy công đức. Phải phát tinh tấn, nghe pháp môn này. Nên vì cầu pháp, mà không sinh tâm, thối chuyển hư ngụy, dù vào lửa lớn, chẳng nên nghi hối. Tại vì sao thế? Bởi vô lượng ức Bồ Tát kia, thảy đều mong cầu pháp môn vi diệu, tôn trọng lắng nghe, không sinh chống trái. Có nhiều Bồ Tát, muốn nghe kinh này, mà chẳng thể được. Vì thế các ông, phải cầu pháp này.
Hết Phẩm 43.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 44: Thọ Ký Bồ Đề.
Nếu trong đời sau, mãi cho đến khi, Chánh Pháp bị diệt, sẽ có chúng sinh, trồng các căn lành, đã từng cúng dường, vô lượng chư Phật. Do Như Lai kia, gia trì uy lực, hay đặng pháp môn, quảng đại như thế, nhiếp giữ thọ trì, sẽ được rộng lớn, Nhứt Thiết Trí Trí. Ở trong pháp đó, rộng rãi thù thắng, đặng hoan hỷ lớn, rộng vì người nói, thường thích tu hành. Các chư thiện nam, và chư thiện nữ, hay trong pháp này, nếu như đã cầu, hiện cầu sẽ cầu, đều đặng thiện lợi. Các ông phải nên an trụ không nghi, trồng các cội lành, phải thường tu tập, khiến không nghi trệ, không nhập tất cả, các thứ chân báu, thành tựu lao ngục.
Này A Dật Đa, như thế các loài, kẻ oai đức lớn, hay gặp Pháp Phật, thông đạt rộng rãi, cửa pháp khác nhau. Bởi trong pháp này, không chịu lắng nghe, nên ức Bồ Tát, tâm bị thối chuyển, quả vị Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Nếu có chúng sinh, nơi kinh điển này, biên chép cúng dường, thọ trì đọc tụng. Trong một khoảng khắc, vì người nói diễn, khuyến khích lắng nghe, không sinh ưu não, cho đến ngày đêm, nghĩ tưởng cõi đó, và công đức Phật, nơi đạo vô thượng, rốt không thối chuyển. Người ấy lâm chung, giả sử ba ngàn đại thiên thế giới, chìm trong lửa lớn, cũng đặng siêu thoát, sinh về Cực Lạc. Người ấy đã từng, gặp Phật quá khứ, thọ ký Bồ Đề, tấ cả Như Lai, đồng thời ken ngợi. Thế nên cần phải, chuyên tâm tin nhận, trì tụng nói làm.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiem Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 45: Chỉ Lưu Lại Bộ Kinh Này.
Ta nay do vì, các chúng sanh thảy, nói kinh Pháp này, khiến cho thấy đặng, Phật Vô Lượng Thọ. Và cõi nước kia, tất cả các thứ, những gì sẽ làm, đều có thể cầu. Không khéo sau khi, ta đã diệt độ, lại sinh nghi hoạc, ở trong đời sau, kinh đạo diệt tận, ta vì tấm lòng, từ bi thương sót, đặc biệt lưu lại, chỉ bộ kinh này, trụ thế trăm năm.
Có chúng sinh nào, được nghe kinh này, tùy theo ý nguyện, đều đặng độ thoát,
Như Lai tại thế, khó gặp khó thấy. Kinh đạo chư Phật, khó được khó nghe. Gặp thiện tri thức, nghe pháp hay hành, việc này cũng khó. Nếu nghe kinh này, tin ưa thọ trì, là khó trong khó, chẳng gì khó hơn.
Như có chúng sinh, đặng nghe tiếng Phật, từ tâm thanh tịnh, hớn hở vui mừng, tóc râu dựng đứng, hoạc chảy nước mắt, đều do đời trước, từng hành Phật đạo, chẳng phải người phàm, Nếu nghe hệu Phật, trong lòng hồ nghi, lời kinh Phật dạy, thảy chẳng lòng tin, đều do trong đường dữ mà tới, tai ương đời trước, chưa được dứt tận, chưa được độ thoát, nêm tâm hồ nghi, chẳng hướng tin vậy.
Phẩm 46. Cần Tu Kiên Trì.
Phật bảo Di Lặc: Pháp vô thượng của chư Phật Như Lai, mười lực vô úy, vô ngại vô trước, pháp rất thậm sâu, pháp ba la mật, của chư Bồ Tát, chẳng phải dễ gặp. Người hay nói Pháp, cũng khó mở bày, vững chắc tin sâu, thời cũng khó gặp.
Ta nay như lý, mà tuyên nói các pháp môn rộng lớn, vi diệu như thế, chỗ khen ngợi của tất cả chư Phật, phú chúc các ông, làm đi thủ bộ. Vì chúng hữu tình, bị chìm trong những đêm dài lợi dưỡng, đừng để chúng sinh, luân chuyển năm đường, chịu nhiều thống khổ. Phải nên tu hành, tuy thuận ta dạy. Đối Phật phải hiểu, thường nhớ ơn thầy, khiến pháp môn này, trụ lâu chẳng diệt, phải lên kiên trì, không được bỏ mất, không được khởi vọng, tăng giảm kinh pháp, thường nhớ không dứt, nhanh chứng đạo quả, Pháp ta như thế. Chỗ Như Lai làm, cũng lên làm theo, tu trồng phước thiện, cầu sinh tịnh độ.
Hết Phẩm. 46.
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 47: Phước Huệ Được Nghe.
Bấy giờ Thế Tôn, mới nói kệ rằng.
Đời trước nếu không tu phước huệ,
Nơi đây chánh pháp chẳng thể nghe,
Đã từng cúng dường các Như Lai,
Thì hay vui vẻ tin việc này,
Kiêu ác giải đãi cùng tà kiến,
Khó tin pháp vi diệu Như Lai,
Như người mù hằng đi trong tối,
Không thể mở đường cho kẻ khác.
Chỉ từng đối Phật trồng căn thiện,
Hạnh nguyện cứu đời mới hay tu,
Nghe xong, thọ trì và biên chép,
Đọc tụng, xưng tán và cúng dường.
Như thế nhất tâm cầu cõi Tịnh,
Quyết được Vãng Sanh nước Cực Lạc,
Giả sử lửa lớn khắp tam thiên,
Nương oai đức Phật đều được thoát.
Biển trí huệ Như Lai sáng rộng,
Chỉ Phật cùng Phật mới hay biết,
Thanh văn ức kiếp suy Phật trí,
Đem hết thần lực chẳng thể lường,
Công đức Như Lai Phật tự biết,
Chỉ có Thế Tôn hay khai thị,
Thân người khó được, Phật khó gặp,
Tín huệ nghe pháp khó trong khó.
Nếu các hữu tình sẽ làm Phật,
Vượt hạnh Phổ Hiền lên bờ giác.
Thế nên rộng nghe chư Trí sĩ,
Nên tin ta dạy lờ như thật,
Diệu pháp như thế may được nghe,
Phải thường niệm Phật mà sinh hỷ,
Thọ trì rộng độ dòng sinh tử,
Phật nói người này thật bạn hiền.
Hết Phẩm 47.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác Kinh.
Phẩm 48. Nghe Kinh Được Lợi Ích.
Bấy giờ Thế Tôn, nói kinh pháp này, Trời Người thế gian, có đến một vạn hai ngàn na do tha ức chúng sinh, xa lìa trần cấu, được pháp nhãn tịnh. Có hai mươi ức, chúng sanh chứng đắc, quả A La Hàm. Sáu ngàn tám trăm, chư vị Tỳ Kheo, phiền não đã sạch, tâm đặng giải thoát. Có bốn mươi ức chư vị Bồ Tát, đối với quả vị, Vô Thượng Bồ Đề, trụ bất thối chuyển, công đức hoàng thệ, đem tự trang nghiêm. Hai mươi năm ức, các loại chúng sinh, được bất thối nhẫn. Có đến bốn vạn ức na do tha, trăm ngàn chúng sinh, đối với quả vị, Vô Thượng Bồ Đề, chưa từng phát ý, nay mới phát tâm. Trồng các căn lành, nguyện sanh Cực Lạc, thấy Phật A Di Đà, đều sẽ vãng sinh, nước Như Lai đó. Phương khác từng người, thứ lớp thành Phật, đồng một danh hiệu, Diệu Âm Như Lai. Lại có chúng sinh, mười phương cõi Phật, nếu hiện tại sinh, hoạc vị lai sinh, thấy Phật Di Đà, mỗi nơi có đặng, tám vạn câu chi na do tha người, thọ ký pháp nhẫn, thành tựu viên mãn, Vô Thượng Bồ Đề. Các hữu tình kia đều do nhân duyên, thệ nguyện đời trước, cùng được vãng sinh, thế giới Cực Lạc.
Bấy giờ tam thiên đại thiên thế giới, sáu thứ chấn động, cùng hiện các thứ, thần biết ít có, phóng Đại quang minh, chiếu khắp mười phương. Lại có chư Thiên, ở trên hư không, trổi lên điệu nhạc, phát âm tùy hỷ. Cho đến chư Thiên, cõi Trời Sắc Giới, thảy đều được nghe, khen chưa từng có. Hoa đẹp vô lượng, phơi phới rơi xuống. Tôn giả A Nan, Bồ Tát Di Lặc, các chư Bồ Tát, và chúng Thanh Văn, Trời Rồng Tám Bộ, tất cả đại chúng, vô cùng hoan hỷ, tin nhận phụng hành.
Kinh Vô Lượng Thọ Đến Đây Là Hết.
Nam Mô Bổ Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam Mô A Di Đà Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét