KHAI MỞ CÁC MỐI NGHI NGỜ CỦA PHẬT TỬ VỀ CÕI TÂY PHƯƠNG TỊNH
ĐỘ. Nam Mô A Di Đà Phật! Có nhiều Phật tử đã và đang Tu tập về Pháp Môn Tịnh Độ
để được an lạc và hạnh phúc trong cuộc sống hiện tại và khi Nghiệp hết thì
sẽ được tái sanh về Cõi Tây Phương Cực Lạc của Đức Phật A Di Đà. Những Phật tử
đó đã thật tâm muốn niệm Phật, trì Chú, hoặc đã từng hành trì rồi, nhưng vì:
Không thông hiểu vững chắc về giáo lý; Không gặp được Minh Sư và Thiện Hữu Tri
Thức; Không biết tự xét lấy mình. Cho nên khi nghe những người khác biện luận
bài bác, liền khởi lòng “nghi ngờ”. Nương vào Phật lực trong giáo pháp của Phật
Thích Ca Mâu Ni, người con Phật còn được Phật dạy nương vào ánh sáng từ quang
của Phật A Di Ðà để cầu sanh về cõi Tịnh Ðộ. Ðến đây có người lại nghi ngờ cõi
Phật A Di Ðà có thật hay không? Hay chỉ là cõi Thiên đường, hoặc cõi Trời được
phóng đại ra? Từ đây mới thấy Phương Pháp tu nương tha lực dễ tu mà khó hiểu là
vậy. Thật sự việc nghi ngờ này cũng phải, vì đâu có Pháp Môn nào dễ hiểu lại dễ
tu? Cho nên việc khó hiểu cũng là thường. Những mối nghi đó rất nhiều, nhưng ở
đây Thường Tuệ chỉ nêu lên những mối nghi ngờ thường gặp, thường nghe nhất và
tháo gỡ các mối nghi ngờ đó. Thứ nhất: Họ nghi ngờ “Tịnh Độ chỉ là một quyền
thuyết”: Có những Phật tử thấy trong kinh điển tả cảnh Tịnh Độ quá trang
nghiêm, bỗng sanh niệm nghi rằng: “Cõi Cực Lạc là quyền tiện của Phật nói ra để
cho người hâm mộ gắng tu làm lành lánh dữ, đại khái như thuyết thiên đường, chứ
làm gì có một thế giới từ đất đai đến cây cối, lầu các đều bằng thất bảo như
vàng, bạc, lưu ly, xa cừ, xích châu, mã não. Lại nữa, thân người bằng chất ngọc
nhuyễn kim cương, hóa sanh từ hoa sen không có già, bệnh, chết. Các thức ăn mặc
trân quý đều tùy ý niệm hiện ra. Như thế toàn là những chuyện đâu đâu, xa với
thực tế làm sao mà tin được?” Những ý nghĩ trên đó đều còn hạn cuộc theo sự
nghe thấycủa tai mắt phàm tình. Người muốn học Phật không nên đem trí phàm phu
mà suy lường Thánh cảnh. Đừng nói ở đâu xa, Thường Tuệ lấy thí dụ thực tế ngay
ở Việt Nam: Khi cụ Phan Thanh Giản đi sứ sang nước Pháp trở về thuật lại, nói
rằng bên ấy “đèn không đốt mà cháy”, “xe thuyền không ngựa hay người kéo mà tự
chạy”, trăm việc sánh bằng trời đất, duy có sự sống chết là còn thuộc quyền tạo
hóa định đọa mà thôi. Vua và triều thần nghe nói đều không tin. Đến như chỗ bạn
thân mà cũng mỉm cười cho là cụ Phan Thanh Giản đi xa về nói khoác lác. Nhưng
mà tất cả những điều đó, chúng ta đều nhận biết là sự thật. Đây là sự minh
chứng cho Cõi Tây Phương Cực Lạc. Thứ hai: Họ nghi ngờ “Có người nghe nói pháp
môn Tịnh Độ hành trì giản dị mà kết quả rất mau chóng cao siêu nên nghi ngờ”
như vầy: Đâu lại có phương pháp thành Phật quá dễ dàng như thế? Bởi đường lối
thường thức của các môn tu là Chỉ và Quán. Khi hạ thủ công phu, trước tu “Chỉ,”
kế tiếp tu “Quán;” hoặc trước tu Quán, kế tiếp tu Chỉ. Lần lần tiến đến “Trong
Quán có Chỉ, trong Chỉ có Quán.” Khi tới trình độ “Chỉ Quán không hai, định tuệ
tịch chiếu” mới gọi là bước vào cảnh giới tự tâm. Rồi từ đó về sau, nếu mỗi đời
đều tiếp tục tinh tấn tu hành, theo như trong kinh luận nói, phải trải qua một
muôn đại kiếp mới lên ngôi “Bất Thối Chuyển.” Tại sao chỉ một câu niệm Phật,
ngay trong đời nầy lại được vãng sanh lên ngôi Bất Thối, há chẳng phải là dễ
dàng quá ư? Khi đề cập đến nghi vấn nầy, chúng ta nên biết tu các pháp môn khác
chỉ hoàn toàn nương nơi tự lực, cho nên phải khó. Riêng đường lối tu Tịnh Độ có
“hai năng lực” là 1. Tự tâm lực, 2. Phật lực tiếp dẫn. Cho nên sự thành công
rất dễ. Thí dụ như một người chân yếu, muốn tự mình lên tận đỉnh núi cao là
điều rất khó. Nhưng nếu người ấy được một vị đại lực sĩ khoác cánh tay phăng
phăng đưa bước tiến tới thì kết quả lên tới đỉnh nào có khó chi! Về môn Tịnh Độ
cũng thế, khi ta chuyên tâm niệm Phật, trì Chú, lạy Phật Sám Hối tức là lúc tâm
lực phát triển. Trì, Niệm đến một lòng không loạn, là lúc tâm lực hoàn toàn
hiện bày. Đang khi ấy Nghiệp lực bị hàng phục không còn làm chướng ngại, lại
được thêm Phật lực tiếp dẫn, nên tuy Nghiệp chưa trừ dứt, mà được vãng sanh.
Khi sanh về Tây Phương rồi, sống lâu vô lượng vô biên a tăng kỳ kiếp, sự không
thối chuyển cho đến khi thành Phật là một điều hiển nhiên dễ hiểu. Thứ ba: Họ
nghi ngờ “Chúng sanh ít nhân duyên phước đức không thể sanh về Tịnh Độ”: Cảnh
Cực Lạc mầu đẹp trang nghiêm vô lượng, chẳng phải dùng ít nhân duyên căn lành
phước đức mà được sanh về. Nhìn gẫm lại mình, căn lành phước đức còn sơ bạc,
nghiệp chướng lại nhiều, mong gì đời nầy được duyên tốt vãng sanh? Thường Tuệ
xin kính khuyên những Phật tử muôn ngàn lần chớ nên nghĩ như thế. Bởi khi các
Phật tử lần chuỗi niệm Phật, trì Chú, lạy Phật Sám Hối được, là căn lành phước
đức của các Phật tử đã sâu dầy rồi. Thử nghĩ lại xem, trên thế gian nầy biết
bao nhiêu người không nghe được danh hiệu Phật? Biết bao nhiêu người tuy nghe
hồng danh Đức Phật A Di Đà, nhưng vì mãi tranh danh đoạt lợi, đeo đuổi theo các
điều trần nhiễm, không chịu niệm Phật, tung Kinh, trì Chú, lạy Phật Sám Hối.
Nay các Phật tử đã nghe Phật pháp và chí tâm Tu tập, há không phải là có căn
lành phước đức lớn đó sao? Trong Kinh Vô Lượng Thọ, Phật bảo Ngài Di Lặc Bồ Tát
rằng: “Nếu có chúng sanh nào nghe danh hiệu Đức Phật kia, vui mừng phấn khởi,
cho đến một niệm, nên biết người ấy được lợi lớn, đã đầy đủ phước đức vô
thượng”. Lời nầy đủ chứng minh rằng biết niệm Phật tức là đã có nhiều phước đức
căn lành rồi. Trong Tịnh Độ Thánh Hiền Lục có dẫn sự tích những người phạm tội
cực ác như là: Trương Thiện Hòa, Hùng Tuấn, Duy Cung, và các loài súc sanh như
chim Bát Kha, Anh Võ, v.v…, chí tâm niệm Phật đều được vãng sanh. Phước đức căn
lành của các Phật tử đã vượt xa hơn những người ác và loại súc sanh kia. Vậy
cần chi phải e ngại là ngay trong đời nầy không được sanh về Cực Lạc? Lại nữa,
các pháp trên cõi Ta Bà này đều phụ thuộc vào Nhân Quả Nghiệp báo. Chúng ta Tu
“năm giới” thì sinh cõi người, tu “Thập thiện” về cõi Trời, làm nhiều điều tội
ác thì rơi xuống tam đồ… thì tại sao tu niệm Phật, trì Chú, lạy Phật Sám Hối
lại không được về cõi Tây Phương Tịnh Độ? Đây là những điều chúng ta tự mâu
thuẫn với giáo lý của Đức Phật. Nếu chúng ta suy diễn: “điều này không thể có
thì các điều khác cũng tương tự”. Đây là một vài minh chứng về sự thật hiển
nhiên của Pháp Môn Tịnh Độ. Thường Tuệ mong rằng các Phật tử hãy củng cố: 1.
Tín, 2. Hạnh, 3. Nguyện. và Tâm Bồ Đề trước sau như một bền vững như Kim Cương
để phá tan màng Vô Minh, từ đó đi trọn vẹn con đường về Cõi Tây Phương Cực Lạc.
Tịnh Độ là một Pháp Môn rất vi diệu, dễ tu dễ chứng và phù hợp với mọi trình độ
căn cơ chúng sanh. Chỉ cần người có lòng tin vào nguyện lực của Phật A Di Đà và
chuyên tâm Sám Hối, trì Chú, niệm danh hiệu Ngài thì nhất định sẽ được vãng
sanh. Khi về nước Cực lạc, dù là đới nghiệp vãng sanh hay sanh vào nơi biên địa
của Cõi Tịnh độ, thì điều hạnh phúc nhất là chúng ta không còn rơi đọa trong
tam đồ: Địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh khổ nữa, một sớm một chiều rồi cũng được
Hoa Sen thuần hoá, hoàn toàn thanh tịnh, hội nhập trong hàng Thánh chúng nơi
Cõi Tây Phương Cực Lạc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét