Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

HUYỄN !



HUYỄN !
Người đời chết đây sanh kia chỉ tuỳ theo tình và tưởng. Nếu tưởng nhiều tình ít thì hợp sinh nơi phi tiên, nếu thuần tưởng thì cõi trời, lại nữa đã thuần tưởng lại có nguyện thì về cõi tịnh. Còn tình và tưởng bằng nhau thì cảnh giới người, nếu tình nặng hơn thì tuỳ loại bàng sanh phi điểu hay cầm thú, còn bẩy phần tình ba phần tưởng thì cảnh giới ngạ quỷ, còn tinh nhiều tưởng ít hay thuần tình thì canh giới địa ngục a tỳ, vô gián.
Xã hội xưa trọng thanh bần khinh trọc phú, quý cái tinh thần thanh tao, xem thường vật dục ô trọc. Thanh còn có nghĩa là nhẹ, trọc có nghĩa là nặng đục trì trệ... Sanh ở đời trước là học làm người, đề cao người quân tử, đầu đội trời chân đạp đất, sống thật thà ngay thẳng sau mới học đạo thì mới tương ưng. Nay vì cớ gì vật dục che mất, quý nhân lại là trọc phú, vật chất có thể làm đảo lộn chân lý tự biện có thực mới vực được đạo. Huyễn hoặc vô cùng.
Xưa chỉ cần cơm ngày hai bữa luôn cầu chân lý, đói pháp hơn cơm, thánh nhân thường xuất hiện tưới mưa pháp, muôn loài được lợi ích, tự cảm hoan hỷ chưa từng có. 
Nay dựa ngôn thánh suy diễn theo phàm tục cho rằng đạo hợp với đời, đời hợp với đạo theo vật sai sử thật chẳng hợp lẽ, phú quý sinh lễ nghĩa cũng thư cũng pháp không có cái thần, tâm theo vật dục thật là huyễn hoặc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét